Hình ảnh con sông hiền hòa chảy quanh xóm làng, êm đềm trôi mang theo bao kỉ niệm của thời thơ ấu mãi in đậm trong tâm trí của bất cứ người con quê hương nào. Vẻ đẹp trường tồn cùng thời gian của dòng sông không chỉ xuất hiện trong các tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ mà nó còn hiện lên rất sinh động, chân thực và gần gũi trong những bài văn miêu tả của các bạn học sinh. Hãy cùng Chúng tôi tham khảo một số bài văn tả con sông quê hương trong bài viết dưới đây.

Bài văn tả dòng sông quê hương số 10

Ai cũng có một quê hương, ai cũng có một điều để nhớ khi nhắc về quê hương. Nhắc đến quê hương tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được dòng sông Đào thân thương gắn bó với tôi suốt những năm tháng thơ ấu tươi đẹp.Bạn đang xem: Hình ảnh dòng sông quê hương

Dòng sông Đào là một nhánh của sông Hồng bao la, chảy qua quê hương tôi. Nó đã có từ bao đời nay, từ khi tôi sinh ra, dòng sông đã yên bình ở đó. Sông trải dài qua bao xóm làng, ngày ngày, phù sa màu mỡ bồi đắp, cả dòng sông như một dải lụa đào quấn quanh làng quê.

Đang xem: Hình ảnh dòng sông quê

Hàng ngày, mặt nước yên bình, phẳng lặng in dấu cả bầu trời trong xanh với những đám mây trắng hồng. Hai bên bờ, những hàng tre, hàng liễu xanh ngắt, đứng sừng sững, xõa mái tóc dài xuống mặt nước giống như những nàng thiếu nữ đang chải đầu, làm dáng, làm duyên.

Mỗi khi chị gió nhẹ thoảng qua, mặt nước lăn tăn gợn sóng, một vài chiếc lá lại lìa cành, chao liệng trong không trung rồi nhẹ rơi xuống mặt sông, hững hờ trôi như những chiếc thuyền nhỏ. Sông Đào chảy quanh xóm làng, dòng sông như người mẹ hiền, là nguồn sống cho người dân quê tôi. Nó là nguồn nước chính cung cấp cho những cánh đồng, ruộng rau, là nguồn cung cấp thủy hải sản quý giá, đôi khi lại là nguồn nước phục vụ cho sinh hoạt.

Nơi đây cũng gắn bó với bao kỉ niệm thời ấu thơ của tôi. Những ngày chiều chiều lũ trẻ rủ nhau ra bờ sông chơi, nô đùa vui vẻ. bày những trò chơi lí thú. Khi ấy dòng sông như người bạn hiền hòa ngắm nhìn lũ trẻ chúng tôi vui chơi, mặt nước in bóng những nụ cười rạng rỡ. Vào những buổi chiều tối, các bà, các mẹ lại kéo nhau ra bờ sông giặt giũ, trò chuyện sau một ngày lao động mệt mỏi, ánh trăng sáng rực rỡ soi sáng mặt nước như dát vàng dát bạc.

Vào những ngày đánh cá, dòng sông lại tấp nập thuyền bè qua lại rộn ràng, những mẻ tôm, mẻ cá đầy ắp như những chiến lợi phẩm mà dòng sông dành tặng cho người dân quê tôi. Đối với tôi, tôi thích nhất những lúc được ngồi bên bờ sông, đưa đôi chân xuống dòng nước để cảm nhận sự mát lạnh, đón những cơn gió trong lành, ngắm nhìn dòng sông quê hương yên bình, phẳng lặng, cảm giác dễ chịu mà bình yên vô cùng.

Dòng sông đã luôn ở nơi đây, tồn tại như một chân lý, nó không còn chỉ là một dòng sông bình thường mà nó là người bạn tri kỉ không thể thiếu trong nếp sống của làng quê tôi. Dòng sông quê hương ấy đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ người con trưởng thành như ngày hôm nay nên nó thân thương mà đáng kính vô cùng.

Tôi lớn lên từ dòng nước của làng quê. Có lẽ sau ngày, dù có đi đâu xa, tôi cũng sẽ mãi mãi không bao giờ quên dòng sông Đào quê hương. Nó luôn tồn tại trong tôi như một kí ức không thể xóa nhòa của ngày ấu thơ, của nhịp đập quê hương luôn sục sôi trong trái tim này.

*

Mỗi khi chị gió nhẹ thoảng qua, mặt nước lăn tăn gợn sóng. Bài văn tả dòng sông quê hương số 5

Con người ta lớn lên và trưởng thành từ quê hương, quê hương luôn là nơi thân thương, gắn bó sâu sắc nhất với mỗi người trong những năm tháng ấu thơ. Tôi cũng vậy, quê hương luôn ở trong tim tôi với biết bao kỉ niệm, đặc biệt là hình ảnh con sông Tiền yên bình.

Dòng sông Tiền quê tôi quanh co, chảy dài quanh xóm làng, là nguồn cung cấp nước chủ yếu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của làng quê. Nước sông trong vắt như tấm gương khổng lồ ngày ngày in bóng bầu trời xanh. Vào mỗi buổi sáng sớm, mặt nước yên bình, phẳng lặng như tờ, đến trưa, mặt trời lên cao, những tia nắng vàng chiếu xuống dòng sông, mặt nước như dát vàng dát bạc, khoác lên mình chiếc áo rực rỡ, đêm tối, dòng sông như hòa vào không gian, nhuộm đầy ánh sáng của vầng trăng tròn trên bầu trời, ông trăng tròn vành vạch in bóng hình xuống mặt nước yên bình.

Hai bên bờ sông, những rặng tre rặng liễu nghiêng mình soi bóng xuống mặt hồ như những thiếu nữ đang làm dáng làm duyên. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thoảng qua, lá cây rơi xuống mặt nước, nhẹ trôi như những chiếc thuyền nhỏ. Chiều chiều, những chú chim én lại chao liệng qua, mặt nước đang yên bình bỗng nhẹ nhàng gợn sóng, những con sóng nhỏ chạy đuổi nhau, xô về tận bờ.

Dòng sông Tiền từ lâu đã là nguồn nước chủ yếu cung cấp cho những cánh đồng quê, giúp bà con nông dân có được mùa màng như ý. Thỉnh thoảng, thuyền bè lại qua lại tấp nập để đánh những mẻ cá, mẻ tôm đầy ắp từ dưới đáy sông. Hàng ngày, các bà, các mẹ ra bờ sông giặt giũ quần áo, nấu cơm,… Nơi đây cũng là nơi lí tưởng cho những trò chơi của lũ trẻ quê chúng tôi ngày ngày ra bờ sông nô đùa ồn ã, ngày ngày đắm mình trong những cơn gió mát lạnh, ngắm nhìn dòng sông yên bình, tận hưởng không khí trong lành,…

Hơn cả một dòng sông, nó như một người bạn tri kỉ của làng quê tôi. Dòng sông cung cấp một phần cho cuộc sống của dân làng, nuôi dưỡng biết bao người con quê hương lớn lên bằng dòng nước ấy, gắn bó với làng quê từ biết bao đời nay. Nhịp sống của con người có thể thay đổi, cuộc sống có thể đi lên nhưng chỉ có dòng sông là vẫn luôn tồn tại vĩnh cửu như một chân lý vậy.

Đến bây giờ, dòng sông ấy vẫn luôn chảy và không ngừng chảy để tiếp tục nuôi dưỡng những thế hệ tiếp theo. Xa quê đã lâu, thế nhưng dòng sông Tiền thân thương ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi không thể nào quên. Nó như một kí ức tươi đẹp của thời ấu thơ, là nguồn cội của trái tim tim này.

*

Nước sông trong vắt như tấm gương khổng lồ ngày ngày in bóng bầu trời xanh. Bài văn tả dòng sông quê hương số 9

Tuổi thơ có lẽ ai cũng ít nhiều lưu giữ cho mình hình ảnh một dòng sông. Dù cho dòng sông ấy chỉ từng chảy hay vẫn đang chảy thì chắc hẳn kỉ niệm sẽ vẫn cứ chảy trôi trong tâm trí. Em cũng có một dòng sông như thế: con sông Hồng quê hương.

Ngày bé ông em thường dặn, đừng chơi men bờ sông, những trưa hè với những trò chơi hấp dẫn cùng lũ bạn làm cho một con bé tinh nghịch quên hết cả những lời dặn dò của ông. Mấy đứa trẻ tụm năm tụm ba ra bờ sông lấy cát chơi trò xây lâu đài, con sông Hồng hiền hòa bồi đắp phù sa cho cả một dải đất ven sông canh tác trù phú. Con sông bắt nguồn từ một vùng sơn nguyên thuộc Trung Quốc, chảy qua một chặng đường dài rồi chảy qua bờ bãi quê em, nước sông đục ngầu phù sa, một màu phù sa nặng tình nặng nghĩa.

Đứng từ trên cầu Thăng Long nhìn xuống, con sông cuộn lên những xoáy nước như những xoáy lông trên lưng chú trâu đang cần mẫn trên cánh đồng vậy.Cũng có những khi dòng sông nổi giận, nước dâng lên cao tràn qua các bãi bồi do cát bồi giữa dòng sông, vậy là các ốc đảo xanh với nào là sậy, là lau, là những ruộng cải hoa vàng… cũng bị dòng nước cuốn đi hết cả; lại phải chờ khi dòng sông nguôi giận mới xanh trở lại.Nhìn từ cao xuống, con sông như một dải lụa hồng uốn lượn qua những rặng tre xanh, những bờ cát xám rồi chảy đi thật xa về hướng chân trời, mà nơi ấy không biết có những vùng đất và con người nào đang chờ đợi. Dòng sông cứ chảy trôi rồi lại kết thêm bạn mới, rồi người ta lại gửi vào dòng sông những kỉ niệm vui buồn.Dòng nước chảy cũng giống như thời gian chảy trôi, rồi cũng mang đi những câu chuyện để người ta sẽ nhớ, sẽ thương và không bao giờ trách móc, vì sông vẫn hiền hòa chảy mãi. Em sẽ mang đi trong hành trang cuộc đời một dòng sông quê hương, dòng sông của em nhưng cũng là người bạn lớn của biết bao người hôm nay và cả mai sau.

*

Dòng nước chảy cũng giống như thời gian chảy trôi, rồi cũng mang đi những câu chuyện để người ta sẽ nhớ. Bài văn tả dòng sông quê hương số 4

Quê tôi nằm ngay bên cạnh sông Thương. Consông hiền hòa đúng như cái tên của nó. Làng quêtôi nghèo và lam lũ nhưng hàng ngàn đời nay nóvẫn yên bình và đặc biệt rất nên thơ. Tôi nhớ, tôiđã từng say sưa suốt cả ngày trên cánh đồng rợpmàu xanh của ngô, của lúa. Nhưng có lẽ, đọng lạida diết nhất trong trái tim của tuổi thơ tôi là vẻ đẹpdòng Thương.

Sông Thương không ồn ã như những con sôngkhác. Sáng nào cũng vậy, khi ông mặt trời cùngchú trống choai gõ cửa mọi nhà, tôi lại có thóiquen chạy lên bờ đê để ngắm dòng sông đanguốn mình trôi mềm mại. Những gợn nước nhỏ li ticứ thế đuổi nhau liên tiếp chẳng biết đang đuổitheo những cơn gió nhẹ hay theo những tia nắngmặt trời. Gió từ dưới sông lúc ấy thổi lên mát rượilàm tung mấy lọn tóc mềm nhưng vàng hoe trêncái trán nhỏ xíu của tôi. Cái cảm giác nhỏ ti nhưngngây ngất ấy, sau này đi xa chỉ cần tưởng tượnglại là tôi đã thấy bồi hồi và xao xuyến lắm rồi!

Dòng sông bừng sáng hẳn khi ông mặt trời rực rỡlên cao. Lúc ấy dòng sông như được dát một thảmthủy tinh lên bề mặt. Khi còn nhỏ, tôi thường hỏimẹ về những đóa hoa thủy tinh lung linh nhiềumàu sắc ấy. Mẹ nói: “Đó là những bông hoa nắng,trời làm duyên cho non nước xứ mình”. Sau nàytôi mới hiểu đó không chỉ là vẻ đẹp của dòng sôngquê tôi. Nhưng dù sao đó cũng vẫn là một kỷ niệmtuổi thơ sâu sắc lắm!

Những hôm trời trong và ánhdương rực vàng như thế, tôi có thể quan sát dọchai bên bờ của dòng sông. Ở đó, những bờ cỏ umtùm xen lẫn những đám rành rành với những cánhhoa trắng muốt đang khoe mình trên mặt nướctrong veo. Cảnh dòng sông lúc ấy khiến tôi và lũbạn thích thú vô cùng.Sông Thương đã đẹp và quyến rũ nhưng tôi và cảngười dân quê tôi nữa còn phải mang ơn dòngsông nhiều lắm. Sông cho tôm, cho cá nuôi baothế hệ làng tôi khôn lớn rồi đi xa. Sông lại mangphù sa cho cây cối, cho những cánh đồng, nhữngmùa vụ bội thu.

Mỗi mùa nước lũ dâng lên rồinước rút, dòng Thương lại trải những thảm phù satrắng đục lên cả cánh đồng rộng lớn ngoài làng.Dòng sông cứ thế âm thầm bồi đắp những ngàymùa no ấm cho cả làng tôi. Với tôi và cả lũ trẻ controng xóm, dòng sông còn là dấu ấn khó quên củanhững buổi trưa hè oi ả ngụp lặn mát lạnh trongdòng nước trong veo, hay những đêm trăng cùngnhau hò hét vui đùa với bao trò chơi thú vị.Những hình ảnh đẹp của dòng sông đã làm nênmột phần trong trẻo của tuổi thơ tôi.

Dòng sông đãlà bạn của bao người, nay lại thủy chung son sắtvới tuổi thơ tôi. Vì thế mà chẳng có gì lạ khi nó trở thành một “mảnh hồn làng” trong trái tim củanhững người dân quê tha thiết như tôi.

*

Những hôm trời trong và ánh dương rực vàng như thế, tôi có thể quan sát dọc hai bên bờ của dòng sông. Bài văn tả dòng sông quê hương số 8

Con sông Trà Giang chảy qua làng em. Sông đã gắn bó với bao người, gắn bó với em. Sông và em thân thiết như bầu bạn.Quanh năm, màu nước sông thay đổi nhưng lúc nào cũng giàu chất phù sa. Lòng sồng rộng mênh mông, nước xanh biêng biếc.Buổi sáng, khi ông Mặt Trời thức dậy, vầng hồng rạng rỡ ở đằng đông, dòng sông sáng trong và lặng lờ đưa dòng về biển lớn. Nắng lên, sông khoác lên mình chiếc áo lụa đào duyên dáng. Hai bên bờ, luỹ tre xanh nghiêng mình xem mặt nước hồng, chim chóc đua nhau chuyền cành ca hót như đón chào ngày mới.Buổi trưa, sông thật hiền hòa. Nó lại khoác lên mình chiếc áo the xanh. Làn nước óng ánh, mặt sông như tấm gương khổng lồ, những đám mây hối hả ghé ngang soi bóng.Buổi chiều, sông lại rạng rỡ như cô thiếu nữ. Mặt nước long lanh phản chiếu ánh hoàng hôn. Ráng chiều buông xuống, sông lại thay áo mới, một chiếc áo vàng lung linh thật kiêu sa. Có lúc em thầm hỏi: “Sông ơi! Sông bắt nguồn từ đâu mà đẹp đến thế?”. Sông như cười tươi và lặng lờ đưa dòng về biển cả.Trên mặt sông mênh mông ấy, những bè tre thả mình trôi theo dòng nước buông xuôi. Thỉnh thoảng, một vài nhánh lục bình dập dềnh theo dòng nước mà chẳng biết mình sẽ trôi dạt về đâu.Tối đến, mặt nước sông mang một màu tím biếc. Hai bên bờ, ánh sáng mờ ảo, huyền dịu của đèn màu phả xuống sông làm mặt nước lung linh.

Sông lại càng đẹp hơn khi có vầng trăng xuất hiện. Trăng vàng lờ lững giữa không gian vắng lặng, lơ lửng giữa dòng chảy êm đềm. Mặt sông lấp lánh bởi muôn ngàn ánh sao đêm. Trời nước mênh mông sông đẹp như tranh vẽ. Vang vọng giữa dòng sông yên ắng là tiếng kéo lưới của dân chài đang tiến vào bờ…Ôi, cảnh con sông quê em! Mùa mưa hay mùa khô thì sông vẫn đẹp,vẫn diễm lệ trong em. Sông đã từng cùng con người đồng tâm cộng khổ, gánh vác khó khăn. Ngày nay, sồng lại càng thêm đẹp. Sông làm cho phong cảnh quê hương thêm hữu tình, thơ mộng. Sông ôm ấp thành phố, làng mạc, sông hiền từ cho ruộng đồng phù sa, màu mỡ. Sông đem nước tưới xanh cho từng bãi mía, nương dâu.

Sông gắn bó với những tâm hồn bé nhỏ. Em tha thiết yêu sông và mong mọi người hãy giữ cho dòng sông luôn luôn tươi đẹp.

*

Sông gắn bó với những tâm hồn bé nhỏ. Bài văn tả dòng sông quê hương số 7

Nơi em đang sống có biết bao cảnh đẹp mà chắc hẳn mỗi người khi xa quê ai cũng luôn nhớ. Nhưng có lẽ in đậm trong em nhất đó là hình ảnh con sông quê hương.

Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa. Lòng sông sâu và khá rộng, chỗ rộng nhất của con sông khi chảy qua làng em khoảng 300 – 400 mét. Dọc 2 bên bờ sông là những hàng tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nước trong xanh.

Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới. Lúc này cũng là lúc mọi người làng em ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả 1 vùng. Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muốn được nặng mẻ lưới. Em thấy dòng sông mới hiền hòa và ấm áp làm sao.

Xem thêm: Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát Gái Chương Mới Nhất, Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát Gái

Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học tập căng thẳng.Làm sao em quên được những trưa hè nóng bức, em cùng các bạn túm năm tụm ba lại tắm sông. Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức. Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả 1 khúc sông. Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân của em vậy.

Con sông hiền hòa, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nước lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng.Nó mang một dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn như muốn nhấn chìm tất cả. Trên bờ những ngọn tre oằn cả thân mình như muốn giục dòng nước chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng xóm. Sau mỗi đợt như vậy, ruộng đồng lại được bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn.

Vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Bài văn tả dòng sông quê hương số 3

Đối với những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trênquê hương thì sẽ không thể nào không có nhữngkí ức tuyệt đẹp gắn liền với dòng sông. Tôi cũng làmột trong số những đứa trẻ như thế. Có lẽ tôi có kỉniệm với dòng sông nhất đó là cảnh buổi chiềutrên sông.

Những buổi chiều hè trên dòng sông quê tôi là đôngđúc nhất. Bởi khi ấy lũ trẻ chúng tôi đều được nghỉhọc rủ nhau ra bờ sông chơi. Chúng tôi nghịch cáttrên bãi bồi ven sông, xây thành những hình thù kìquặc, rồi ném cát trêu đùa nhau.Nhữngngàysông cạn lũ chúng tôi rủ nhau đi bắt trai về nấu.Mò dưới những viên đá lớn là những con trai tobự. Chúng tôi còn kháo nhau chọn ra con nào tonhất con nào sẽ có ngọc.

Rồi có cả những ngày chiều chúng tôi đứa nàođứa đấy rủ nhau ra sông tắm. Lúc ấy dòng sônglại ôm chúng tôi vào lòng hiền hòa che chở nhưmột người mẹ ôm ấp con vào lòng. Nước sôngmát rượi trong veo như đã được lọc qua một cáibể lớn nào đó. Nhưng có lẽ ấn tượng với tôi nhấtchính là những buổi chiều được ngắm hoàng hôntrên sông cùng lũ bạn là Khi ánh hoàng hôn dầnbuông xuống, những đám mây xanh nhường chỗđể hoàng hôn xuất hiện. Lúc này dòng sông đượcnhuốm một màu đỏ cam. Chúng tôi thường kháonhau lúc ấy là dòng sông máu.

Thế rồi chúng tôicũng chả ai bảo ai chọn cho mình một chỗ để ngồingắm dòng sông. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹthổi làm dòng sông lăn tăn gợn sóng trông thậttuyệt. Màu hơi sáng của hoàng hôn khiến chúngtôi nhận ra những chiếc ca nô đang trở về bến saumột ngày làm việc mệt mỏi.Những chiếc thuyền làm cho dòng sông gợnnhững cơn sóng mệt mỏi vì dường như dòng sônggiờ đây đã thấm mệt. Tiếng những chiếc ca nôngày một gần và cuối cùng cũng đã cập bếndường như chúng cũng đã thấm mệt nên nằm yêntrên bến mỏi. Đó cũng là lúc những người dân đimò trai mò ốc mới trở về.

Tiếng mọi người cườinói vui vẻ hỏi han nhau xem hôm nay có thu hoạchđược nhiều không khiến cho khung cảnh yên tĩnhbỗng sôi động hẳn lên. Tiếng người nói sôi độngmột lúc rồi cũng tắt dần vọng ở phía xa kia rồi tắtdần trong im lặng. Những đàn cá lúc này vội vãtrở về nhà bơi thật nhanh làm xao động cả mộtmặt nước. Còn buổi tối cũng thật là đẹp nhất lànhững đêm trăng sáng. Trăng sáng ngồi tròn vànhvạnh như một chiếc đĩa vàng soi bóng xuống dòngsông. Dòng sông nhận được những ánh sáng dìudịu của trăng trở nên bàng bạc lấp lánh. Gió thổilồng lộng mát mẻ vô cùng.

Đối với tôi dòng sông là một người bạn dễ thươngdịu dàng chứ không lộng lẫy kiêu sa. Sông luônđem đến sự vui thích cho tôi. Dù có đi đâu xa tôicũng không thể nào quên được nơi gắn liền vớituổi thơ tôi.

Nước sông mát rượi trong veo như đã được lọc qua một cái bể lớn nào đó. Bài văn tả dòng sông quê hương số 1

Đã lâu lắm rồi em không về quê chơi, nhân dịp hènăm vừa rồi, bố mẹ đã dành tặng em một chuyếndu lịch tại chính quê nội của em. Ở đó có biết baonhiêu là cảnh đẹp nhưng đối với em hình ảnhdòng sông quê hương luôn khắc khoải mãi trongtâm trí em.

Sáng hôm ấy, em đã thức dậy thật sớm và ănsáng để chuẩn bị ra bến xe đi về quê, suốt dọcđường đi em được ngắm biết bao nhiêu cảnh đẹp,được nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ và thú vị.Trong lòng em cứ háo hức và hồi hộp mong chờxe lăn bánh lăn bánh thật nhanh để mau về quênội. Vừa bước xuống xe, mùi thơm của lúa vàngnhư mang em vào một thế giới cổ tích, ngọt ngào,một mùi vị của tình quê không ở đâu em cảm nhậnđược như ở nơi này. Và xen lẫn vào đó là tiếngnước trôi nhẹ nhàng của dòng sông đủ làm nênmột bức tranh trọn vẹn.

Dòng sông quê nội đượcmệnh danh là hơi thở của cánh đồng, nó baoquanh quê hương em, cung cấp nước cho các bácnông dân vào mùa vụ, là tiếng nhạc du dương cổvũ cho mọi người, tiếng ru trẻ thơ mỗi buổi trưahè. Trên con sông quê, em không thể quên đượcnhững kỉ niệm một thời theo anh đi bắt cá, đi tắm,đi tổ chức những cuộc đua trâu, những trò đánhtrận.

Những buổi sáng sớm tinh mơ, dòng sông quê nộicàng trở nên thơ mộng bởi làn sương bao phủ, ẩnhiện xa xa là những cành cây trúc, cây liễu rũxuống, hay trước mặt là cây đa cổ thụ in hình. Ôi,cảnh đẹp biết dường nào, nó như một bức tranhsơn mài đã được một nghệ nhân nào tô vẽ lên.Nước sông nhẹ nhàng trôi như vẫy chào mọingười ngày mới đến. Vào buổi trưa hè, dòng sông lạihòa nhịp với những cơn gió nhẹ mang hơi mát vàolàng em, khiến cái nắng trở nên dịu dàng hơn. Mọingười cũng thường tranh thủ nghỉ trưa ở trênnhững hàng cây rợp bóng mát cạnh dòng sông.

Rồi chiều chiều, mọi người lại nô nức ra sông tắmrửa, ra sông nghỉ ngơi, tám chuyện hoặc theonhững con thuyền lênh đênh để câu cá, cắt vó, vớtnhững cây bèo đang trôi theo dòng nước.Mỗi buổi chiều, em thường cùng các bạn dưới quêrủ nhau ra sông vớt rác để giúp sông trở nên sạchsẽ và đẹp đẽ hơn. Chúng em đang cố gắng làmnhững hành động nhỏ để góp phần giữ gìn dòngsông, mong rằng từ hành động nhỏ đó mọi ngườisẽ ý thức được việc xả rác vào dòng sông làkhông đúng để dòng sông mát lạnhluôn là người bạn của làng quê.

Dòng sông ơi, dù sau này em lớn lên em cũngkhông bao giờ quên sông đâu, sông chính làngười bạn, gắn liền với tuổi thơ em, với kĩ niệm.Dù bây giờ, em đã rời xa sông, nhưng những hìnhảnh về sông, về con người nơi này em mãi giữtrong tim mình. Hãy luôn mãi đẹp, mãi xanh sôngnhé.

Hình ảnh dòng sông quê hương luôn khắc khoải mãi trong tâm trí em. Bài văn tả dòng sông quê hương số 6

“Quê hương tôi có dòng sông xanh biếc

Nước gương trong soi bóng những hàng tre”

Mỗi lần đọc lại hai câu thơ này, lòng tôi lại không khỏi bồi hồi xúc động nhớ về dòng sông quê hương. Dòng sông được nhắc tới trong hai câu thơ của Tế Hanh dường như không phải là dòng sông của riêng quê ông nữa mà đã trở thành dòng sông của bất kì ai, dòng sông gần gũi chảy qua những xóm làng yên bình trên mảnh đất Việt Nam.

Dòng sông chảy qua làng tôi là một nhánh nhỏ của dòng sông Hồng. Nó chảy qua biết bao xóm làng, những đồng ruộng bao la, núi đồi xanh mướt rồi khi tới làng tôi, dòng sông như lặng đi trước vẻ đẹp của một miền quê thanh bình, hạnh phúc. Hai bên bờ là những rặng tre tươi tốt, ngọn tre như vươn cao mãi tới tận mây xanh. Tôi tưởng như tre là một người con gái điệu đà, đang soi bóng xuống mặt nước để chiêm ngưỡng nhan sắc của chính mình.

Phía xa xa là những cánh đồng lúa rộng mênh mông bát ngát nhìn mãi không thấy điểm kết thúc. Chính dòng sông đã mang phù sa cùng dòng nước ngọt ngào như dòng sữa mẹ cung cấp cho những cánh đồng, để cây lúa lớn lên tươi tốt. Bờ sông cũng là một nơi lí tưởng để cho những chú trâu nghỉ ngơi, nhẩn nha gặm cỏ và uống nước. Những thảm cỏ xanh mềm mại là chỗ bọn trẻ con vẫn hay nô đùa, tổ chức những trò chơi nghịch ngợm như: rồng rắn lên mây, mèo đuổi chuột.

Nô đùa chán chê, chúng lại nắm dài trên bãi cỏ, lặng ngắm mây trời và dòng sông lững lờ trôi. Mỗi mùa dòng sông lại mang một dáng vẻ khác nhau. Mùa xuân nước sông trong vắt như có thể nhìn thấy đáy, tưởng như nó là một bà mẹ hiền ấm áp đang dang tay che chở, ôm ấp cho cả xóm làng. Mùa hè mưa nhiều, nước sông dâng cao, đỏ ngầu như màu gạch non và cũng chảy xiết hơn thường lệ.

Dòng sông ấy cũng gắn liền với bao kỉ niệm tươi đẹp của tuổi thơ tôi. Đó là những buổi chiều cùng bạn bè ra sông tắm mát, tiếng nói cười làm vang cả một khúc sông. Đó là niềm vui tuổi thơ khi dòng sông dành tặng cho chúng tôi những chiến lợi phẩm là một giỏ đầy cá, tôm. Đó là những buổi trưa ngồi ở bờ bên này ngóng mẹ đi chợ ở bờ bên kia trở về, hay đúng hơn là mong đợi được mẹ mua cho ít quà bánh, dù chỉ là chiếc bánh đa có rắc vừng hay vài quả cam, quả bưởi.

Dòng sông quê hương luôn sống mãi trong tâm trí tôi, trở thành nỗi khắc khoải khôn nguôi của những người con xa xứ. Dòng sông gắn liền với tuổi thơ cũng chính là hiện thân của quê hương biết bao thân thương, yêu dấu.

Mỗi mùa dòng sông lại mang một dáng vẻ khác nhau. Bài văn tả dòng sông quê hương số 2

Hình như người làng em khi đi xa, nghĩ về quêmình, đầu tiên đều nghĩ đến con sông quê. Em cũng vậy, yêu dòng sông quê hương mình tha thiết.

Con sông không biết bắt nguồn từ những ngọnsuối nào trên dãy Trường Sơn trùng điệp vớinhững ngọn núi xanh biếc, xa xôi kia. Khi đi qualàng em, nó chảy êm ả, dịu dàng như để mọingười đủ thời gian để ngắm làn nước trong xanhcủa nó. Chỗ rộng nhất của nó khi qua làng cũngchỉ khoảng vài mét. Dòng sông như lặng đi trướccảnh đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếunhững hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ.

Đôi lúc từ trên ngọn tre cao vút, một chú cò trắngnhư vôi, mắt lim dim, giật mình nhìn thấy bóngmình soi trong đáy nước.Ngay giữa làng em là con đường chạy thẳngxuống bờ sông, gặp bến đò rồi nối với con đườngbên kia sông. Người làng đi lên huyện lên tỉnh,qua làng khác đều theo con đường ấy mà đi, khiếncho bến đò lúc nào cũng đông người qua lại.Chúng em cũng ngày ngày qua bến đò ấy mà đếntrường. Sáng nào, dòng sông cũng xao động vìnhững chuyến đò qua lại.

Mặt nước sông phẳnglặng cuộn lên những lớp sóng nhỏ dưới lưng đò,xô nhau lăn tăn chạy mãi vào bờ khiến cho buổimai tĩnh lặng lao xao những âm thanh nho nhỏ.Trên màu xanh biếc của nước sông và lá tre, nổilên màu trắng của áo học trò, màu vàng của đámcây ô rô, cây cóc kẻ pha lẫn với màu đỏ rực của khănquàng thiếu niên. Tiếng chuyện trò nghe râm ranvang vọng mãi đến đầu sông. Đó là những ngàyrất đẹp trên con sông.

Xem thêm:

Dù có những ngày vất vả như thế, em vẫn yêu thathiết con sông quê mình bằng một tình yêu muônthuở – tình quê hương.

Đôi lúc từ trên ngọn tre cao vút, một chú cò trắng như vôi giật mình nhìn thấy bóng mình soi trong đáy nước.

Related Post

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *